ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời

Tiễn em đoạn cuối cuộc đời. Diệp mến, Giây phút này có lẽ giờ này là giây phút hạnh phúc nhất của em vì em đã gặp được Đấng mà em đã trọn đời bước theo. Em đã mặc áo cưới vào dự tiệc Nước Trời. Thân xác em cũng không còn chịu những cơn đau xé thịt da do Đọc văn bản sau và làm theo các yêu cầu: Tôi nhớ một nhà tâm lý học đã nói: Nếu bạn cảm thấy chán nản thì tốt nhất là giúp đỡ một ai đó. Tại sao? Vì giúp đỡ ai đó, bạn sẽ hướng tâm hồn ra bên ngoài và nhận được niềm vui. Có lần tôi đang ngồi trong một sân bay cho chuyến bay của mình. Vé của tôi Truyện Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu khá đơn giản , ngắn gọn khi mà cốt truyện chỉ xoay quanh nhân vật nữ chính. Ai cũng có những lúc phải trải qua đau khổ, không đau khổ này thì sẽ có đau khổ khác. Nhưng nhân vật chính trong truyện Đọc sách truyện Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Full - Lục Xu Full tác giả - , Zô xem đi bạn, nhiều sách hay lắm. ĐK: [Dm] Cho đến cuối cuộc đời [Am] anh vẫn mãi một lòng. [E] Cây lá có đổi [E7] màu tình mãi trong [Am] xanh. [Dm] Cho đến cuối cuộc đời [Am] anh vẫn mãi thật lòng. Yêu [B7] em hơn cả đời [E7] anh. 3. Một mai khi em xa [Am] vắng anh sẽ ra [E7] sao một [Am] mình. Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - Lục Xu ~ Chương cover If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to. Anon Cho Đến Cuối Cuộc Đời (Trúc Hồ) - SLOW ROCKMột [Am] mai khi em xa [Am] vắng [C], anh sẽ ra [E7] sao [E7] một [Am] mình ? [F] [E7]Một [Am] mai khi em xa [Am] Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời - (Chương 40) - Tác giả Lục Xu Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN. kerspatherva1982. Kỷ Niệm Hi bị Kỷ Thành Minh trực tiếp ném vào tập đoàn quốc tế Minh Thành. Cảm giác của cô cũng giống như thời gian còn thực tập tại tập đoàn quốc tế Long Giang ngày trước, cô vẫn chưa được tiếp xúc nhiều với công việc. Nhưng ở đây, mọi người đều không hề coi thường cô, họ không hề chê trách, nếu có bất kỳ việc gì không hiểu, để khỏi uổng phí nguồn nhân lực này, cô có thể thoải mái xin họ chỉ dẫn. Mỗi khi có người gọi cô, cô nhận ra mình đã hoàn toàn thích nghi với cái tên Kỷ Niệm Hi, dường như sự tồn tại của Giang Lục Nhân đã hoàn toàn trở nên xa lạ, điều đó khiến cô vừa châm chọc lại vừa cảm đây, công việc của công ty rất bề bộn , nghe nói họ đang lên kế hoạch tham dự đấu thầu công trình khai phá một mảnh đất lớn, tập đoàn quốc tế Minh Thành và Long Giang là hai công ty có năng lực cạnh tranh mạnh nhất, nếu không có biến cố lớn, hẳn một trong hai công ty sẽ nuốt trọn vụ làm ăn béo bở nhiều nhân lực đã được dành để tập trung vào dự án này, bất kể ngày Niệm Hi ôm một tập tài liệu, cô chợt nhận ra suy nghĩ của mình vài năm trước thật trẻ con và ấu trĩ, trong môi trường làm việc bận rộn, ai ai cũng bề bộn với mớ công việc của mình, họ đâu còn thời gian để có những suy nghĩ thiếu thực tế như mơ mộng viển vông chim sẻ hóa thành phượng hoàng chứ. Chỉ có các thiếu nữ mới thích theo đuổi các hot boy thôi, đến khi trưởng thành thấy giai đẹp nhiều lắm cũng chỉ ngắm cho đã mắt, con người ta ai ai cũng đều phải thay làm việc, cô rất thích cười, kể cả câu chuyện đó chẳng đáng để cười. Hơn thế, cô có thể cười vì những việc vô cùng nhỏ, chỉ cần đó có chút lạc thú nho nhỏ cô vẫn bật cười tươi tắn, khiến đồng nghiệp xung quanh cũng cảm thấy phấn chấn ít người cảm thấy cô phiền toái, nhưng họ vẫn thích được ở bên cạnh cầm tập văn kiện bước vào, vừa đi vừa thầm than thở - Thật không thể hiểu nổi, tại sao đang yên đang lành lại tạm dừng dự án Vang Thủy Đúng vậy, đổ không biết bao công sức vào đây, vừa phải làm thêm giờ nữa chứ, cuối cùng thu được một kết quả như Nói khó nghe quá, tôi thà là đấu thầu thất bại chứ không muốn bỏ dở giữa chừng như vậy Anh đến văn phòng của tổng giám đốc mà góp ý Tôi chưa có Làm việc thôi, làm việc thôi.…..Kỷ Niệm Hi đặt tài liệu xuống, rồi quay đầu tránh đi. Cô thật không thể hiểu nổi rốt cuộc Kỷ Thành Minh đang muốn làm gì, nên khi về đến biệt thự, cô vẫn chưa thấy Kỷ Thành Minh về, cô bỗng nhiên cảm thấy sự việc ngày hôm nay thật kỳ lạ. Lúc Lục Kỳ Hiên xuống lầu, cô đành phải tạm dừng những thắc mắc về vấn đề cô đang ngồi xem TV ở phòng khách, Lục Kỳ Hiên từ tầng hai đi Kỳ Hiên dụi mắt, tủm tỉm cười với Kỷ Niệm Hi- Hi, đã lâu không nhếch miệng, không nghĩ lại phải gặp cậu ta- Tôi vẫn độ ôn hòa của cô khiến Lục Kỳ Hiên khẽ sờ mũi, anh ngồi đối diện cô- Này, cô đừng nói cho anh họ biết tôi đã đến đây nhé, tôi đang lén thử nghiệm xem tôi trốn ở đây bao lâu thì bị phát đùa này cũng chẳng có gì hay, cô không cố tình dội cho cậu ta một gáo nước lạnh đâu- Việc này e rằng không thể thực hiện được Kỳ Hiên đang nâng cằm, ý bảo là “Vì sao” , bỗng nhiên nhận ra bầu không khí có điểm khang khác, anh quay đầu lại, phát hiện Kỷ Thành Minh đang đứng cách anh ta chừng ba mét, anh thiếu chút nữ sợ quá mà nhảy dựng lên, khuôn mặt trở nên xám xịt, anh đưa tay vuốt mũi- Anh…Kỷ Thành Minh không hề nhìn cậu ta, hay nói chính xác hơn là anh không thèm nhìn một ai, đi thẳng lên Kỳ Hiên hết nhìn Kỷ Thành Minh lại nhìn Kỷ Niệm Hi, trong mắt anh tràn đầy sự tò mò, anh gượng cười, đi đến trước mặt Kỷ Niệm Hi, lấy tay huých nhẹ tay cô- Làm việc có mệt mỏi quá không, có cần tôi chăm sóc không? Xin đừng từ chối, tôi rất vui được phục vụ người đẹp Niệm Hi liếc mắt lườm Lục Kỷ Hiên một cái, cái đồ ba chợn, học cái gì không học, đi học ba cái trò nhiên Kỷ Thành Minh dừng bước, anh không quay đầu lại mà nói- Sao em điền vào mục liên hệ trong hồ sơ ở trường là số điện thoại của anh?Lúc này Lục Kỳ Hiên mới sửng sốt- Thầy giáo gọi điện cho anh ạ?Hay lắm, cách đây vài phút còn tỏ vẻ thông minh cơ Vậy em hi vọng cha mẹ em sẽ nhận cuộc điện thoại đó à? – Lúc đó Kỷ Thành Minh mới quay đầu lại, sắc mặt anh cũng không rõ tốt xấu - Yên tâm đi, anh sẽ thuật lại cụ thể lời của thầy giáo em, không thiếu một câu một chữ Kỳ Hiên tức giận đến giơ tay múa chân, cả nửa ngày sau anh ta mới khôi phục lại cảm xúc- Anh ơi, anh sẽ không đối xử với em như vậy, phải không?Thái độ này, cực kỳ đáng Thành Minh không nhắm vào vấn đề đúng hay sai, theo bản năng, Lục Hiên Kỳ đã tắt di động để trán khỏi những cú Call quấy rầy từ phía gia Muốn đến làm việc ở tập đoàn quốc tế Minh Thành hả?Lục Kỳ Hiên gật đầu, cậu vẫn luôn mong muốn được như Anh sẽ cho em một cơ hội, em cứ thử Kỳ Hiên phấn khởi nhảy lên- Anh à, em nhất định sẽ không để anh thất vọng Thành Minh hừ một tiếng- Ngày mai đến công ty, anh sẽ bảo trợ ký hướng dẫn em làm quen với dự án Vang Thủy hiện công ty đang tranh thầu với Giang Long, anh sẽ giao cho em dự án độ vui sướng của Lục Kỳ Hiên khiến Kỷ Niệm Hi kinh Thành Minh hiên ngang bước lên lầu, Kỷ Niệm Hi chỉ mãi nhìn theo bóng anh, Lục Kỳ Hiên lại cho rằng mối quan hệ của hai người thật tốt- Sao lại nhìn trộm mãi thế?- Vậy phải như thế nào?- Quang minh chính đại mà cảm của Lục Kỳ Hiên khiến cô nhớ tới một thời cô cũng từng như vậy, cô không nhịn được mà nói- Nên về trường học đi, đừng để anh Kỷ nhà cậu mắng nữa…Cậu ta không hề hờn giận- Không cần đâu, ở mãi chỗ đó lãng phí tuổi thanh xuân của tôi lắm, thời gian của tôi vô cùng quý giá, sao có thể tùy tiện phí hoài ở cái ngôi trường đại học hoang phế đó lại nhớ đến những tin tức sáng nay vừa nghe được, vốn dự án Vang Thủy này đã bị đình chỉ, sao Kỷ Thành Minh lại muốn Lục Kỳ Hiên tiếp nhận, bất kể Lục Kỳ Hiên làm tốt đến đâu hay phá rối cỡ nào đều sẽ chỉ mang đến một kết quả thất bại, có phải hay không đó là kết quả mà Kỷ Thành Minh muốn thấy, nhiệt huyết tuổi trẻ rất tốt, nhưng phải xác định rõ vị trí của mình ở đâu, không được mù quáng, nếu ngay bước đầu tiên đã thất bại, thì cũng chỉ coi một sự cố nhỏ va vấp đầu cười của Lục Kỳ Hiên khiến cô chua xót trong Cậu…. – Cô nghĩ mãi, nhưng vẫn nói ra miệng - Cậu thật sự hiểu được Kỷ Thành Minh là loại người như thế nào ư? Sâu thẳm trong nội tâm của mỗi người đang yêu mà không thể ở bên cạnh người mình yêu đều cất giấu một bí mật không muốn bất kỳ ai biết được, đó chính là “Khoảng cách xa nhất trên thế giới”. Cha mất, toàn bộ tài sản đều bị chiếm mất, một tai nạn ly kỳ đã xảy ra với cô, nhưng trong chính quãng thời gian u ám đau khổ nhất đó, người đàn ông duy nhất đã từng chăm sóc yêu thương cô tha thiết lại lựa chọn kết hôn cùng một người phụ nữ khác. Người đàn ông đã cứu cô lại nói với cô “Cô cho rằng tôi thật sự muốn cứu cô ư? Hẳn cô biết rất rõ, tôi hận cô đến chết.” Đúng vậy, người đàn ông đó thật sự rất hận cô, vì người con gái anh yêu thương nhất đã vì cô mà chết. Duyên đến rồi đi, vì ai mà ngay từ khi bắt đầu, cô đã lựa chọn cho mình một khúc nhạc bi thương đến thế? Còn với riêng cô, cô chỉ có thể đi hết con đường bằng chính đôi chân của mình, để xem ở cuối con đường đó rốt cuộc sẽ là vui hay buồn. Giang Lục Nhân Đối với em, khoảng cách xa nhất trên thế gian chính là - chúng ta không thể đến gần bên nhau. Kỷ Niệm Hi thực tế cho ta biết, trên thế gian làm gì có nhiều bi kịch đến thế, ai cũng sẽ có cơ hội để gặp người tiếp theo, chỉ cần ta nguyện ý. Bi kịch chỉ là khi, chính bản thân ta không muốn thoát khỏi khúc nhạc bi thuơng đó. *** Năm nay con lên mười hai tuổi, là con gái duy nhất của Kỷ gia, con rất may mắn được sinh trong gia đình mình và trở thành công chúa đáng yêu được cả nhà nâng niu, chiều chuộng. Đương nhiên, cũng có lúc con làm sai một vài chuyện gì đó, mọi người trong nhà cũng sẽ dạy dỗ con. Tính tình của cha và mẹ con cũng rất tốt, rất hiền hòa nhé, chính vì tính tình cha con tốt như vậy, nên con luôn thắc mắc không hiểu cha con bị biến dị gen đến mức nào, bởi vì tính tình cảu bà nội con chẳng vui chút nào. Con cũng từng hỏi cha con rằng cha có phải là con ruột hay là con riêng của ông nội bên ngoài vậy, sao cha chẳng giống tính bà nội chút nào. Cha con cốc một cái rõ đau vào đầu con, rồi cau có trả lời “ Làm gì có khả năng đó chứ? Nếu thật như vậy thì bà nội sẽ thẳng tay tiêu diệt ông nội con ngay lập tức.” Đấy, nhìn xem, rõ ràng tính tình bà nội con chẳng tốt chút nào. Thật ra ông nội rất thương con, ông luôn ôm con vào lòng, rồi ông ngước nhìn bầu trời đầy sao. Con chẳng biết ở trên đó có gì đẹp, nhưng ông nội ôm con và đứng lặng yên, ông nói “Con hãy ngắm những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, chúng thật đẹp biết bao.” Con ghét một vài thứ, trong đó có tên của con, nghe thật là tầm thường, thật may là ông nội đã từng nói đến khi nào lớn con có thể đến cục dân chính để đổi tên sau. Ông bà nội cứ suốt ngày cãi nhau thôi, hai ông bà chẳng bao giờ hòa thuận, nhưng chỉ om sòm một lát rồi trở lại vui vẻ bình thường. Bà nội rất là ích kỷ, từ hồi con sinh ra, ít nhất không chỉ một lần bà nhắc đến tên một người phụ nữ khác, nhắc đi nhắc lại rằng bà ấy đã từng thân thiết với ông nội đến mức nào. Con từng hỏi cha con rằng có phải hồi trẻ ông nội cực kỳ phong độ hay không, nên đến già rồi mà vẫn hấp dẫn phụ nữ đến vậy? Cha con lại cốc con một cái, cha con hỏi con rằng có phải dạo này trẻ con đều không biết chuyên tâm như vậy không? Chuyên tâm vào việc gì thì cha con laih chẳng thèm nói, nên con rầu rĩ không vui cả một ngày, các bạn cùng lớp thường bàn tán rằng con trai lúc nhỏ mà đẹp trai, đến khi lớn lên đều xấu xí hết, hẳn ông nội hồi trẻ cũng xấu xấu thôi nhỉ. Ông nội sống trong một biệt thự nhỏ khác, ông nội rất ít khi đưa mọi người vào đấy, duy nhất có một lần nghe nói vì trong nhà tổ chức một bữa tiệc lớn, nên ông nội mới cho mọi người vào. Con lén vào xem, thì ra đó chỉ là một biệt thự cổ cũ xì, nhưng thoạt nhìn cũng khá thoải mái. Bà nội thì rất ghét chỗ đó, theo như con suy đoán, hẳn là vì nơi này trước đây ông nội dành để “kim ốc tàng kiều”. Cho nên khi con đột nhật trái phép vào trong, bên trong không hề giống trong tưởng tượng của con chút nào, hoàn toàn giống như là các biệt thự khác, và ông nội cũng không hề đề phòng hay khóa cửa. Nhưng con đã phát hiện trong phòng có cất giữ một bức ảnh của một cô gái vô cùng dễ thương, đến mãi sau này con mới biết rằng cô gái đó phải gọi là đầy khí chất. Đương nhiên, con khẳng định là bà bà nội con vẫn xinh đẹp hơn nhiều, con đã từng lén xem ảnh bà nội hồi trẻ, nhưng chỉ có một vài cái, mà cái ảnh nào cũng chỉ chụp mỗi mình bà nội. Vì ông nội rất ghét chụp ảnh, mà tính ông lại hay phá thối, có lần con chụp ảnh ông, ông còn xóa ảnh trong máy con đi, đúng là đồ xấu tính. Cha và mẹ lúc nào cũng nói ông nội nuông chiều con, nhưng con vẫn thấy rất nể sợ ông, bởi vì mỗi lần ông dạy dỗ cha con, cha con chỉ dám đứng gật đầu như học sinh tiểu học. Con không dám khoe ảnh con chụp cha con lúc ấy cho cha xem, con chỉ dám vụng trộm xem và dấu đi thôi. Cha sẽ đánh cho con một trận mất, nên mỗi lần mắc lỗi con sẽ cực kỳ sợ cha, con sợ cha phạt lắm lắm. Thế nhưng sau này con đã tìm ra quy luật, con làm gì cũng không sợ hết nữa. Lần trước vì con ham chơi, nên làm rơi cái bình hoa từ thời nhà Thanh của ông nội xuống đất, lúc đấy con sợ đến run người, nhưng ngay lập tức trong đầu vội tìm lí do, tuy con không cố ý, con thật sự không cố ý, nhưng chắc ông nội không tin đâu. Cho nên lúc ông nội trầm mặt nhìn con, con mới to gan nói “Là do bà nội làm rơi đấy chứ.” Ông nội cau mày rất lâu, ông vẫn chỉ con. Biểu hiện của con thật vô tội. Cuối cùng ông nội không thèm nói gì, hiên ngang bỏ đi, cha con xoa đầu con, cười và nói “Con nhóc này càng ngày càng thông minh.” Mãi sau này con mới biết, không phải vì ông nội không đoán ra chính con làm vỡ bình hoa của ông, mà vì ông không dám đến tìm chứng cứ của bà nội. Vì chắc chắn đến lúc đó bà nội sẽ nói với ông rằng “Cái bình của ông giá trị thế cơ à, còn quý giá hơn cả tôi cơ đấy?” Bà nội còn lười thừa nhận và phủ nhận nữa cơ. Cha nói rằng cái bình hoa đó trị giá có thể nuôi con cơm no áo ấm cả một đời , nhưng qua lời bà nội thì nó chỉ thành một cái bình vỡ, mà quan trọng nhất là ông nội chẳng bao giờ dám phản đối. Sau đó ông nội thường ôm mấy cái bình hoa bảo bối cất lên lầu, nghiêm cấm con được lên dó, nhưng ông vẫn không dám cấm bà nội, nên ông nói dối bà rằng trên lầu rất nhiều chuột, vì bà nội sợ loại động vật này nhất. Mỗi ngày ông bà nội phải cãi nhau ít nhất một trận, nguyên nhân vì có lúc bà nội chê quần áo ông mặc thật xấu, có khi vì ông ngủ hư quấy rầy bà, hoặc có chuyện hay ho mà ông không chịu gọi bà tham gia. Dù sao mỗi lần ông bà cãi nhau, con sẽ đứng bên cạnh xem thật vui vẻ. Bà nội nói “ Xương sống và thắt lưng tôi đều bị ông làm hỏng.” Ông nội nói “ Chuyện đó liên quan gì đến tôi.” Bà nội nói “ Vì ông ngủ chiếm chỗ chình ình, nên tôi mới bị rơi xuống góc giường, nên chẳng bao giờ được ngủ ngon.” Ông nội nói “ Này bà đừng có vu oan giá họa cho tôi nhé, chính bà nửa đêm đạp chăn, tôi còn tốt bụng đắp lại cho bà đấy.” Bà nội nói” Ai chẳng biết đêm nào ông cũng ngủ say như lợn chết, lại còn đắp chăn, ông nằm mơ đắp chăn cho ai thế?” Ông nội nói “Mấy trăm năm nay tôi đều không nằm mơ, bà đừng vu khống nhé.” Bà nội nói “ A, lộ rồi nhé, ông sống được mấy trăm năm rồi? Ban ngay ban mặt mà giấu đầu lòi đuôi, ông đúng là đồ có vấn đề về nhân phẩm. Ông nội nói “Bà lại gán tội cho người khác.” Bà nội nói; “Ông đến chết cũng không chịu hối cải.” Ông nội nói “ Tôi hoàn toàn trong sạch.” Bà nội nói “Nếu thế thì trên đời này còn gì đen tối nữa.” Ông nội nói “Vậy thì đầu óc bà cũng đen tối nốt.” Bà nội nói “ Kể cả thế thì vẫn trong sáng hơn ông nhiều.” … Sau mỗi trận tranh cãi như vậy, cũng chẳng phân biệt được ai thắng ai thua, cũng chẳng ai có thể hiểu nổi trọng tâm là gì. Con lại càng ngạc nhiên, sao ông bà lúc nào cũng cãi vã như vậy lại có thể luôn ở bên cạnh nhau chứ, không biết có phải ngày xưa hai ông bà cưới nhau vì xem mắt hoặc là một cuộc hôn nhân giao dịch hay không nữa, nhưng cha con đã nói cho con biết rằng hồi xưa mọi người trong nhà rất hắt hủi ông nội con. Con thấy vậy thì đúng rồi, chắc chắn bà nội có nhiều tiền hơn ông nội đúng không. Cha con lại kể rằng ông nội cực kỳ giàu có. Con thấy cực kỳ kỳ cục. Sau đó ông nội từng lén kể với con, rất lén lút, là ông bà nội cùng nhau bỏ trốn đấy. Sự thật này làm con mất bình tĩnh rất lâu, trời ạ, nếu vậy đánh chết con cũng không thèm bỏ trốn đâu. Bởi vì con thích cuộc sống giống như cha mẹ con hơn nhiều, họ chẳng bao giờ to tiếng, hơn nữa còn rất thoải mái. Chỉ cần cha con đưa mắt, mẹ con đã hiểu cha muốn gì, cha mẹ con cực kỳ ăn ý. Mẹ con luôn thích cười, mẹ vừa hiền dịu vừa xinh đẹp, còn cha con cũng rất đẹp trai phong độ nhé. Nếu quan sát kỹ, cha con khá giống ông nội, với điều kiện là phải bỏ hết những nếp nhăn trên mặt ông đi nhé. Thực tế chứng minh, một người đàn ông dù có kiệt suất đến đâu cũng sẽ không thể tránh khỏi những lúc bối rối. Ông nội con hồi còn trẻ cũng rất phong độ nhé, con được cha con cho xem một cái ảnh của ông do cha lén cất giấu, lúc đó con còn không kìm nén nổi mà lấy tay chọc chọc vài cái, ôi khuôn mặt này không biết đã hấp dẫn biết bao nhiêu người đẹp đây, trách sao bà nội lại chẳng có cảm giác an toàn. Bà nội con rất thích đi du lịch, nên cả nhà thường cùng đi với bà vì sức khỏe bà không còn tốt nữa. Cả nhà con phải đi rất chậm, rất rất chậm để chờ hai ông bà. Thật ra, chỉ có mỗi bà nội là chậm chạp thôi, nhưng ông nội đều đi hai bước lại đứng lại chờ một bước, cực kỳ kiên nhẫn. Đương nhiên là bà nội đi sau lưng ông nhưng vẫn mắng ông nội đi nhanh để bỏ rơi bà ở lại. Ông nội sẽ cười ngượng ngượng, sau đó giang tay cẩn thận đỡ bà. Cha con nhìn hai ông bà vài lần rồi cười và nói, không cần chờ ông bà nữa. Vậy là con cứ chầm chậm chạy vài bước rồi quay lại nhìn ông bà nội. Bà nội có vẻ rất mệt, bà ngồi xuống một tảng đá ven đường, trong khi đó ông nội đang đứng bên cạnh không ngừng lấy tay quạt cho bà một cách vội vã. Bà nội vẫn cứ mệt mãi, ông nội không muốn để con động vào bà, ông lúc nào cũng chê con nghịch ngợm nên làm phiền bà nội nghỉ ngơi. Bà nghỉ mãi mới đỡ, ông nắm lấy tay bà, bước từng bước thật chậm. Ông bà cứ bước chậm thật chậm như vậy, ông luôn cẩn thận đỡ bà khỏi ngã. Đến sườn núi, ông tìm thấy một cành cây mảnh, ông chống một cành, bà chống một cành, họ cứ thong thả dạo bước trên sườn núi. Ông cứ bước được ba bước lại xoay sang nhìn bà, ông cứ luôn liên tục như vậy, mặc dù ông vốn là người không kiên nhẫn nhưng suốt dọc con đường núi ông vẫn luôn duy trì động tác này. Cuối cùng, con đuổi theo cha con, con hỏi cha vì sao ông nội chẳng bao giờ chịu trách mắng bà nội, sao ngày nào ông cũng để bà bắt nạt ông. Cha mẹ con đều nở nụ cười. Mẹ ôm con vào lòng và nói “Con bé ngốc nghếch này, ông nội con sao có thể bỏ lại bà được chứ?” Thế nhưng, sau chuyến leo núi đó, ông bà nội chẳng bao giờ cãi nhau nữa, dù bà nội nói gì, ông cũng chỉ trả lời bà “Bà nói hoàn toàn đúng.”, “Lời của bà là tuyệt đối.”, “Ừ, đúng vậy.” ngoài ra không còn câu nào khác. Biểu hiện của ông chẳng hề có chút phong độ đàn ông nào hết, hình tượng ông nội cao vời vợi đã bị đạp đến tận phương trời xa lắc nào rồi. Dạo này sức khỏe của bà không được tốt lắm, ngày nào bác sĩ riêng cũng phải đến nhà khám bệnh cho bà, nhưng mấy ngày nay bác sĩ thường xuyên túc trực tại phòng bà, thậm chí còn có rất nhiều bác sĩ khác ở lại. Sắc mặt của bà càng ngày càng kém, khi con vào thăm bà, bà cười và nói với con “ Sau này không được làm ông nội nổi giận nữa đâu nhé, bởi vì bà bà nội không giúp được con nữa đâu, biết không?” Con gật đầu “Bà nội là tốt nhất, ông nội chẳng tốt chút nào.” Bà nội cười, bà đưa bà tay gày gò chỉ còn lại lớp xương và da nhăn nhúm vuốt ve khuôn mặt con “Sao lại dám gạt bà, lần trước con còn ngồi ngoan ngoãn để ông đưa con đi ăn mà.” Con bĩu môi “ Nhưng ông cũng lén đưa bà đi ăn đấy thôi, ông cứ tưởng con không biết, thật ra con đều biết hết nhé.” Bà nội cười “Cháu yêu của bà giỏi lắm, chuyện trong nhà chẳng có gì là cháu không biết hết.” Sau khi sức khỏe của bà yếu dần, ông nội dường như chẳng còn hứng thú với bất kỳ điều gì, ngay cả mấy cái bình hoa bảo bối ông cũng chẳng thèm nhìn tới. Cả ngày ông đều chỉ ngồi bên cạnh và nắm chặt lấy bàn tay bà, cứ thủ thỉ kể lại những mẩu chuyện cũ suốt cả ngày đêm. Ông càng ngày càng gày hơn, sắc mặt cũng càng kém dần. Cha và mẹ con đều an ủi ông nhưng ông nhất định không chịu rời đi, ông vẫn luôn nắm tay bà như thể nếu ông buông ra sẽ không bao giờ nắm được nữa. Cuối cùng đến một đêm nào đó, bác sĩ gọi cả nhà đến nhìn mặt bà nội lần cuối. Cha và mẹ vừa nghe vậy thì khóc suốt, con cũng rất đau lòng, nhưng con không hề khóc, trong lòng con cũng buồn bực nhưng con cũng không biết cảm giác của mình là như thế nào. Đến tận lúc bà nhắm mắt xuôi tay, ông nội vẫn nắm chặt bàn tay bà. Khuôn mặt bà nội trở nên tím tái hơn so với mọi ngày, bà nhìn ông “Nếu tôi không thể tỉnh dậy được nữa, vậy ông hãy đến bên bà ấy.” Khuôn mặt ông nội ngây dại nhìn bà “Bà mà chấp nhận thua à? Bà luôn nói rằng bà sẽ không bao giờ thua mà.” Bà nội cười, bà nhớ lại những chuyện đã xảy ra từ rất lâu rất lâu về trước, ông đã từng ngồi trước mặt bà và đánh giá về một phụ nữ khác rằng “ Tôi thật lòng yêu thương cô ấy.”, lúc đó bà cảm thấy trong lòng thật chua xót. Những giọt nước mắt lăn nhẹ trên khóe mi bà, bà định rút tay ra khỏi tay ông, nhưng ông đã rất nhanh tay nắm lại, bà không làm gì khác được, đành thôi giãy dụa “Tôi chỉ cảm thấy rất mệt, tôi muốn nhắm mắt lại.” Ông nội lắc đầu “ Đừng, bà sẽ không mệt nữa đâu, bà rất mạnh mẽ, một khi chưa nghe thấy đáp án của tôi bà nhất định chưa thể nhắm mắt, tôi biết, tôi rất hiểu bà.” Bà dí tay lên mặt ông “Nói với tôi, tôi có phải là người ông yêu nhất không?” Ông vội vàng mím môi, bà chầm chậm nở nụ cười “ Tôi hiểu được mà.” Con không thể lí giải được nụ cười đó của bà, nhưng con chỉ cảm thấy bà rất am tường và thỏai mái. Ông nội vẫn nhìn bà, cho đến khi bàn tay bà buông thong, lúc ấy con mới nghe thấy ông nói “Tôi sẽ không bao giờ nói cho bà biết.” Cha và mẹ con đều khóc, nhưng ông nội lại không khóc, cũng không để bất kì ai lại gần bà. Ngày hôm đó, lần đầu tiên con biết được rằng, khi một người chết, hơi thở của họ sẽ trở nên yên lặng không ai thấy được. Ông nội vẫn không khóc, cha và mẹ lo lắng đứng đợi ngoài cửa, nhưng ông vẫn chỉ nắm chặt lấy tay bà. Ông nội không hề rời khỏi vị trí nửa bước, không biết ông đang nghĩ gì. Con đến bên ông, ông vẫy tay và cười với con “Nếu như một ngày nào đó ông nội có bề gì, dù không hợp táng cùng bà, nhưng nhất định phải chôn ông cạnh bên bà, để ông và bà lại được ở bên nhau.” Con nhìn ông “ Ông đừng làm con sợ.” Ông nội dường như không nghe thấy được lời con nói, ông lẩm nhẩm với một nơi xa xôi nào đó “Bà ấy là người rất đa nghi, bà ấy nói rằng nếu hợp táng với ta, bà ấy sẽ phải chịu thiệt thòi, ta chẳng thể bù đắp cho bà ấy, cả cuộc đời này ta có lỗi với bà ấy.” Ông trông giữ bên cạnh bà suốt một ngày một đêm, đếm ngày hôm sau ông mới cho phép cha con tiến hành lo thu xếp hậu sự cho bà. Cha và mẹ con đều rất lo lắng cho sức khỏe của ông, sợ ông cứ mãi buồn bực trong lòng. Nhưng ông vẫn ăn ngon ngủ tốt, nghỉ ngơi đầy đủ, sắc mặt ông cũng đã tốt hơn rất nhiều. Thấy ông nội như vậy, cha con dần dần cũng yên tâm hơn. Ngày tang lễ của bà nội, cha và mẹ con đều khóc rất thảm thiết, nhưng ông nội vẫn không hề khóc. Hơn thế, thoạt nhìn ông tỏ ra không hề đau buồn, không hề khổ sở. Cuộc sống cứ như vậy trôi qua, ông nội vẫn cư xử rất bình thường. Vào ngày rằm hôm đó, khi ánh trăng sáng vằng vặc tỏa khắp vườn, ông nội ôm con thật chặt, khiến con hơi đau. “Con nhìn xem, bầu trời sao thật đẹp.” Con nhìn ông “Bầu trời vẫn vậy mà, ngày nào chẳng như nhau.” Ông nội cười “Không giống nhau, ngày nào bầu trời cũng đều thay đổi, con không hiểu được đâu.” Con đúng là không hiểu, nên con chẳng nói gì hết. Ngày hôm đó trời trở lạnh, con nằm trong lòng ông nội, nghe ông kể chuyện xưa. Con mơ mơ màng màng nghe thấy lời ông thầm thì bên tai “ Những ngôi sao nhỏ…” Con cười ngốc nghếch, sao lại gọi tên con như vậy, thật đáng ghét. Mãi cho đến khi bàn tay ông buông xuống trên khuôn mặt con. “Ông nội, ông nội ơi…” Ông nội cứ như vậy chìm vào giấc ngủ thiên thu, không bao giờ tỉnh lại, ông sẽ không bao giờ cười với con, ông cũng không kể chuyện cho con nghe nữa. Con khóc ầm ĩ, con không tin ông nội chẳng nói lời nào với con đã ra đi như vậy, ông còn chưa chào từ biệt con mà. Bác sĩ chỉ còn nói với cha mẹ con “Xin chia buồn cùng gia đình.” Con không hiểu, con không thể hiểu nổi. Đôi mắt cha con đỏ, cha nói “Hôm nay là sinh nhật của bà nội con.” Ông nội đã nhận lời với bà nội con, năm nay ông nhất định sẽ chúc mừng sinh nhật bà, và ông đã thực hiện đúng lời hứa của mình. Cha nhanh chóng lo liệu hậu sự cho ông nội, ông được chôn cất ngay trước phần mộ của bà. Cha con nói rằng chính ông đã chọn lựa vị trí đó, gió sẽ thổi đến phần mộ của ông trước, mưa cũng chảy xuống phần mộ của ông trước rồi mới đến chỗ bà. Con đứng trước phần mộ của ông bà nội, con nhìn hai người, giống như ngày ấy khi hai bà vẫn dạo bộ bên sườn núi, ông nhặt một cành cây để đỡ cho bà, ông cứ đi hai bước lại quay dầu nhìn bà, ông chưa từng quên, cũng chưa bao giờ oán trách, ông chỉ bước từng bước, đi đến vĩnh viễn sánh cùng trời đất. Con quay lại và nhìn thấy một bà lão rất lạ, bà không ngừng khóc, nhưng không thành tiếng, nước mắt dàn dụa trên khuôn mặt bà. “Bà ơi, bà sao vậy?” Con tiến lại đưa bà một chiếc khăn tay. Bà từ trên cao nhìn xuống đánh giá con “ Cháu là..” “ Cháu là cháu gái rượu của hai ông bà.” Con chỉ vào hai phần mộ. Bà nhìn con “ Cháu tên gì?” Cha con từng dặn dò con không được nói tên mình với người lạ “Nhũ danh của cháu là Sao ạ.” Bà sửng sốt, lập tức nhắm chặt mắt., đến khi mở ra, trong đôi mắt ngập nước lại đầy ý cười. “Hẳn ông nội con thực sự rất yêu thương con.” Bà quay người định đi, con nhìn theo bóng dáng bà, con vội đuổi theo, huơ huơ tấm ảnh “Đây có phải là bà không ạ?” Bà ngạc nhiên nhìn tấm ảnh “Sao con lại có bức ảnh này?” “Con cảm thấy đó là bà.” Bà vuốt ve tấm ảnh, lật sang mặt sau. Trên đó có viết Nếu không mắt đi sẽ mãi mãi không học được bài học của sự quý trọng. Xin cảm ơn. Đó là bút tích của ông nội. Bà nhìn con “ Cháu đúng là một đứa trẻ thông minh, rất giống bà nội cháu đấy.” Con chỉ im lặng nhìn bà. Bà gạt đi những giọt lệ trên mặt “Hóa ra không phải ai cũng lẽ luôn đứng yên tại chỗ để chờ đợi, mọi thứ đều cần có thiên thời địa lợi nhân hòa, cần có duyên phận, cần vận may, còn bà lại chẳng có được cái phúc đó.” “Bà ơi, bà đừng khóc.” “Bà không khóc, bà chỉ nghĩ đến người con do bà sinh ra thôi.” “Nhưng hẳn là rất khổ sở.” “Đúng vậy, rất khó chịu.” ….. Rất nhiều năm sau, khi tôi đã tốt nghiệp đại học và dẫn bạn trai về nhà. Tôi kể lại cho bạn trai tôi nghe câu chuyện của ông bà nội, anh ấy cảm thấy rất hiếu kỳ, nhất định đòi lên lầu xem những món đồ ông nội đã cất giữ. Thật ra cả nhà tôi rất ít khi lên lầu của ông nội, vì trên đó đặt mã khóa. Khi bạn trai tôi mở cửa ra, tôi rất tò mò “Sao anh lại mở ra được?” “Em đúng là đồ ngốc. Chắc chắn ông nội em sẽ không đặt những mật khẩu quá phức tạp, nên chắc chắn sẽ khồn phải là những kiểu như 520 hay 1314…, nếu không phải là như vậy, nhất định sẽ là ngày sinh nhật của bà nội em.” Tôi bừng tỉnh. Ở đây thật sự cất giữ rất nhiều đồ của ông nội. Bạn trai tôi nhìn ngó, sau đó ngồi lên chiếc ghế duy nhất trong phòng, anh ấy mở ngăn kéo tủ. Trong ngăn kéo có đặt một cuốn sách rất dày. Anh ấy lấy ra xem. Đó là một cuốn album dày. “Ồ, đây là bà nội em à? Bà thật đẹp.” “Đúng vậy, ai cũng nói trông em rất giống bà nội.” “Vậy nên ông nội em mới yêu thương em như vậy.” Câu nói vô tâm của anh ấy khiến tôi sửng sốt, sau đó tôi nở nụ cười rạng rỡ. Bà nội đúng là vô cùng xinh đẹp. Bạn trai tôi bỗng cười vang “Ông nội em đúng là mắc bệnh cuồng nhìn trộm, ở đây có biết bao nhiêu là ảnh này.” Tôi cũng ngó nhìn xem, toàn bộ cuốn album đều là ảnh của bà nội, từ ngày còn trẻ đến khi về già, dường như nó đã lưu lại toàn bộ hình ảnh của cuộc đời bà. Tôi còn vô tình phát hiện ra ở trang cuối cùng có một bức ảnh từ thời bà nội còn nhỏ, tôi còn cảm thấy rất hiếu kỳ, vì hồi ấy ông nội chưa biết bà nội. Bạn trai tôi cười, anh ấy nói, có lẽ đó chính là duyên phận. Trang đầu của quyển album có bút tích của ông Đây là bí mật sánh cùng thiên địa. Trên thế giới này, trong cuộc đời của mỗi con người, có những người sẽ đi cùng bạn đến cuối con đường, dù bạn có yêu cô ấy hay không, nhưng một khi cô ấy đã xuất hiện, cô ấy sẽ dạy cho bạn biết thế nào là quý trọng, sau đó sẽ chiếm giữ toàn bộ tâm hồn bạn. Bạn trai tôi nhìn tôi “Anh không cần biết cô ấy có phải là em hay không, anh chỉ biết rằng em là người bạn đồng điệu của linh hồn anh.” Tôi cười “Đấy là vì anh không vĩ đại được như ông nội em.” Bạn trai tôi không đồng ý “ Cuộc đời mỗi con người đều khác nhau, đâu ai có thể so sánh được. Có người cần phải đi qua rất nhiều người mới có thể nhận ra mình thật sự cần ai, nhưng cũng có những người may mắn chỉ cần gặp một người duy nhất đó, anh chính là người may mắn ấy.” Tôi không nói một lời, anh ấy giữ chặt tay tôi. Tôi nhìn lại quyển sách, ông bà nội thấy sao, con cũng sẽ rất hạnh phúc nhé. Con cũng giống như ông bà, con đã tìm được bí mật vĩnh viễn sánh cùng trời đất ấy rồi, nhưng con vẫn may mắn hơn, vì con đã tìm thấy người sẽ nắm tay con đi đến cuối cuộc đời, và đó không ai khác chính là anh ấy. ... Mời các bạn đón đọc Ai Sẽ Theo Em Đến Cuối Cuộc Đời của tác giả Lục Xu. Kỳ nghỉ hè nhanh chóng kết thúc, Giang Lục Nhân lập tức bước vào năm học được đồn đại là tàn khốc nhất trong thời kỳ trung học. Một số giáo viên bắt đầu liên hoàn oanh tạc xuống đầu học sinh, nhưng thái độ chẳng hề khẩn trương mà vẫn ung dung bình tĩnh của các học sinh khiến các giáo viên lại càng sốt ruột. Thời gian chỉ như vừa quay đi quay lại đã hết năm học cấp ba này như luôn là một âm hồn bất tán đối với bất kỳ học sinh nào. Giang Lục Nhân lại thích tự tìm cho mình những niềm vui nho nhỏ, mỗi khi đến trường, cô đều đi qua nhà sách Trung Ngọ mua rất nhiều sách báo. Cô rất thích thú với các tin tức xã hội và giải trí, cứ như vậy từ học kỳ đầu tiên năm nhất trở đi, cuối tuần nào cô cũng mua một tờ báo “Phụ nữ mới” để xem, và thế là đến cuối học kỳ cô lại thu gom được một đống giấy cao cấp. Cô rất kiên trì thu gom tất cả mang ra ngoài bán giấy vụn, cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô lại thấy vui vui. Con người quan trọng nhất là phải tự biết tìm kiếm niềm vui cho bản thân, để tránh khỏi những cảm giác nhàm chán không thú vị trong cuộc sống tịch mịch khai giảng năm đó, cô được Giang Thừa Dự đưa đến trường. Trên đường đi, anh không ngừng dặn dò, nhưng cô chỉ cúi đầu im lặng không trả lời. Cô sợ phải nhìn thấy nụ cười của anh, khiến cho cô có cảm giác mình chỉ là một tia nắng nhỏ, không có quyền phát ngôn. Trong bộ phim “Bầu trời xanh thẳm” nam chính từng gọi nữ chính là một chú dê con đang gặm cỏ non trên đồng, mà nữ chính trong bộ phim đó có tính cách cũng rất nhu nhược yếu đuối, luôn khiến nam chính có ham muốn được bảo vệ cô. Giang Lục Nhân buồn bực nhíu mày, có lẽ đến chính bản thân cô còn muốn được bảo vệ loại con gái yếu đuối này nữa là, nếu không sẽ không có hàng loạt các biến cố về sau, con người đúng là toàn những thói hư tật xấu không nói nhiều lắm, mãi cho đến lúc Giang Thừa Dự chuẩn bị đi, mới lắc lắc cánh tay cô- Muốn ở cùng anh à?Kiên quyết lắc Tốt lắm, anh sẽ quay về công ty, nhớ là phải về nhà sớm một chút nhé. – Giang Thừa Dự xoa xoa trán Thừa Dự vừa đi, Uông Chu Duyệt liền chạy đến kéo cô- Lâu lắm mới được gặp cậu, tớ nhớ cậu muốn chết. – Nói xong lại ôm cô một cái thật chặt. – Ai chà, đưa tiền học đây, có bao nhiêu tiền nào?Giang Lục Nhân nói ra một con số, Uông Chu Duyệt lại càng tỏ ra thân thiết với cô hơn- Tốt quá, nhà mình chỉ cho mình nhiều nhất là 300 tệ thôi, thế nào, ra ngoài shopping thôi chứ còn gì nữa nhỉ?Đầu Giang Lục Nhân đầy hắc nhưng vừa bước vào cổng trường, Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt đã đồng thời dừng bước. Cách đó không xa, Kỷ Thành Minh vừa bước xuống mở cửa xe cho Hướng Tư Gia, Hướng Tư Gia nhẹ nhàng bước xuống xe. Cảnh này đã xảy ra vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến không ít người phải dừng bước ngó lại như cũ, có lẽ vì nó quá đẹp, nên ai đi qua cũng tình nguyện thưởng Thành Minh không biết đang cầm gì trong tay, chỉ biết Hướng Tư Gia vừa cười vừa nói chuyện cùng Chu Duyệt vỗ vỗ mặt- Ôi, cô thấy Hướng Tư Gia có phải rất có số yêu chú già không?Giang Lục Nhân không nhìn nữa- Ý cậu chủ yếu là nói Kỷ Thành Minh có sở thích lolita thì đúng hơn?- Ha ha, cái đó cái gì gì đó đó thường là âm mưu của tụi con gái mà… - Uông Chu Duyệt cười Lục Nhân bỗng nhiên nhớ tới Giang Thừa Dự, quả nhiên không thể cười nổi nữa. Sau đó Kỷ Thành Minh và Hướng Tư Gia cũng đi tới. Hướng Tư Gia cười với cô- Sao hôm nay đến sớm vậy?Kỷ Thành Minh khoác tay Hướng Tư Gia- Đâu phải ai cũng thích ngủ nướng như cười của anh rất lạnh nhạt, không hẳn là thoải mái, nhưng khiến ai ai cũng nghĩ đến những điều tốt Tư Gia làm mặt quỷ với anh- Tốt, bây giờ đã ghét bỏ em rồi cơ Thành Minh xoa nắn khuôn mặt Hướng Tư Gia- Anh mà dám à?Hai người cứ trực tiếp liếc mắt đưa tình trước bàn dân thiên hạ, coi Giang Lục Nhân và Uông Chu Duyệt như không khí trên đường. Uông Chu Duyệt không ngừng càu nhàu, kéo tay Giang Lục Nhân đi, miệng phàn nàn- Đồ dở hơi, lúc nào cũng thích trình diễn tiết mục ấn ái, cứ như sợ không ai biết cô ta đã đính hôn, mà chồng sắp cưới thì già hơn cô ta đến năm tuổi cơ đấy….- Oa, nếu tớ mà là Hướng Tư Gia, tớ sẽ nghĩ là cậu đang ghen tị Ghen tị… tớ mà phải ghen tị với cô ta?- Vậy sao cậu phải nổi giận thế. – Giang Lục Nhân lắc lắc cái đầu Uông Chu Duyệt, cảm thấy rất thú chung là ngày hôm đó trôi qua cũng không đến nỗi tệ, sau mỗi giờ tự học, Giang Thừa Dự đều đến đón cô về nhà. Giang Lục Nhân rất hài lòng với cuộc sống như thế này, sau một ngày bận rộn cô lại được chậm rãi thưởng thức những giây phút êm ả, và một ngày cứ thế trở nên vô cùng phong khai giảng không lâu, Uông Chu Duyệt chỉ vào Hướng Tư Gia và nói- Hình như cô ta đang trở nên cực kỳ cố gắng, cậu cũng phải cố gắng nâng cao điểm số lên, không là sẽ bị cô nàng vượt qua Lục Nhân liếc Uông Chu Duyệt một cái- Cậu thấy tớ còn chưa đủ cố gắng à?Uông Chu Duyệt cầm tay cô, cực kỳ sốt sắng nói- Cuối cùng cậu cũng giác ngộ rồi, thật đáng giác ngộ của Giang Lục Nhân bắt đầu từ kỳ kiểm tra đầu học kỳ trung học, ngay trước cuộc thi vật ký, nhà trường đã công bố đề cương, nhưng đề thi chắc chắn sẽ không hoàn toàn giống hệt các phần trong đề cương. Trong khi đó nhà trường mời nhiều giám thị trong kỳ thi tháng đến phát khóc luôn, đại bộ phận thí sinh đều đầu hàng, trong đó nữ sinh chiếm tỉ lệ khá cao. Các nam sinh có ưu thế hơn trong các môn như vật lý cứ thế từng bước tiến lên, cấp độ của đề cương khó hay dễ thật khó có thể bình luận. Nếu đề cương đơn giản hơn, đa số nữ sinh chiếm điểm số cao, nhưng chỉ khó hơn một chút thôi, thành tích của nữ sinh lại bị giảm xuống đáng Giang Lục Nhân cũng bị giảm điểm số không ít thì nhiều, trong khi đó Hướng Tư Gia lại hiếm khi tiến bộ đến như Giang Lục Nhân vẫn được xếp trên Hướng Tư Gia như độ học tập của Giang Lục Nhân khá giống với tính cách của cô, trong đề thi mà gặp vấn đề gì khó, cô cũng sẽ không cố gắng giải bằng được thì thôi, dù sao tỷ lệ giải được cũng thấp hơn, mà giải được giỏi lắm cũng chỉ thêm một hai bài chứ giờ thể dục, giáo viên thường cổ vũ các học sinh nên đi ra ngoài nhiều một chút, không nên cứ mãi ngồi trong lớp giải đề toán, ngược lại sẽ không có lợi đối với tư Lục Nhân vốn đang đứng trong hành lang, cô nghĩ nghĩ thế nào, lại đi về hướng nhà vệ sinh đi đến cửa, cô đã nghe thấy một vài giọng nói từ trong đó vọng Tư Gia, gần đây cậu rất cố gắng học tập nhé, khiến bọn tớ rất áp Ừ, cố gắng như vậy mà kết quả cũng chẳng tốt hơn là Không phải rất tốt đấy à? Thầy giáo còn khen cậu tiến bộ mà… A, tớ biết rồi nhé, cậu muốn vượt qua người ta đúng Sao lúc nào cậu cũng thông minh thế? - Hướng Tư Gia dừng lại một chút. – Tớ không thích cái kiểu dễ dàng đạt được mọi thứ của cô ta, cứ như để ra vẻ chỉ số thông minh của mình rất cao ý, còn chỉ số thông minh của chúng ta chỉ thấp lè tè không Đúng vậy. Ngày nào cũng nói mình chẳng thèm cố gắng, sau khi về nhà còn chẳng thèm đọc thêm sách, cứ như là khoe khoang …- Tớ sẽ cố gắng vượt qua cô Tớ sẽ ủng hộ cậu.…Giang Lục Nhân nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không vào, cô hiên ngang bỏ đi. Rồi lại nghĩ, có phải mình thật sự là người khoe khoang đến thế không? Việc này có thật sự đáng lo ngại đến thế không?Nhưng dù sao cảm giác bị Hướng Tư Gia vượt mặt cũng thật sự chẳng dễ chịu chút nào, nên cô cũng phải cố gắng hơn một chút mới khi vế nhà cô liền chủ động tìm Giang Thừa Thừa Dự vô cùng ngạc nhiên, rất hiếm khi cô chủ động tìm đến tận cửa như thế này, bình thường mỗi khi anh làm việc, cô đều trốn trong phòng, muốn gặp cô một cái còn khó nữa tích ngữ văn của cô không tồi, bài văn của cô thường được thầy giáo tuyên dương trước lớp, tiếng Anh còn khá hơn, không đứng thứ nhất cũng luôn đứng Top đầu, môn Toán cũng không tồi, còn đối với môn Hóa học, sau khi tăng cường làm thêm bài tập thì giờ đó đã trở thành môn đơn giản nhất, môn Sinh vật cũng chẳng là gì đối với cô, có lẽ vấn đề lớn nhất của cô chính là môn Vật cầm trong tay một vài đề thi, sau khi đã ngâm cứu mãi mà vẫn chưa tự giải được, nên lôi ra nhờ anh giảng Nhờ anh làm gia sư à? - Khóe miệng Giang Thừa Dự nhếch cao, tâm trạng rõ ràng không tệ chút nào đến gần chỗ anh hơn, không ngửi thấy mùi nước hoa linh tinh, chỉ có mùi rượu rất nồng- Lại uống rượu à?- Mũi em sao mà thính thế? - Anh nhanh tay véo mũi cô một cái. Cô cũng không tránh thoát, đành buồn bực nhìn để cô ngồi xuống bên cạnh, còn mình thì xem tập đề của cô, cuối cùng cười- Em đúng là đồ cơ tròn mắt đánh giá đến đây là vì việc học, cô rất muốn nói như vậy, nhưng khi bị anh nhìn chăm chú, tâm trạng cô lại biến đổi diệu kỳ, cô nhớ về cái hôn ngày hôm đó, khuôn mặt lại đỏ ửng Thừa Dự nhìn cô, chỉ vào một vài công thức trong sách- Chắc em không chỉ nhớ vài công thức này đấy chứ?- Thầy giáo nói là trong đề thi đại học thường chỉ ra đề vào trong khu vực này thôi, một công thức chia làm hai, cứ như vậy có thể đạt được điểm tương đối…- Vậy em định tùy tiện viết lung tung thế này à?- Em đâu có viết lung tung, đây là công thức cân bằng định lượng mà, Hgt2M2m1+m2V2 này sẽ cho ra một nhiệt lượng tương đương với lực tiêu hao ma sát….Ánh mắt Giang Thừa Dự trầm xuống- Vậy tại sao em không tính tiếp đi?Cô thật sự cũng định như vậy, nhưng thầy giáo luôn lưu ý công thức định luật bảo toàn năng lượng này, nhưng cô lại cố tình không áp dụng công thức môi- Em đến hỏi anh, sao tự nhiên lại biến thành anh hỏi em thế?Cô vênh mặt lên, trông cực kỳ vô Thừa Dự nhìn dáng vẻ của cô mà cháng váng, rất lâu sau anh mới “A” được một tiếng, anh lại chỉ vào cuốn đề cương- Em sai ở chỗ này, chỗ này không có lực tiêu hao ma sát… Em nhìn kỹ lại đoạn này đi…- Cái gì vậy?- Lực cản không khí, nhất định trước tiên em phải lưu ý đến quán tính, nếu có quán tính, trước tiên em phải biết là giảm tốc hay tăng tốc, sau đó mới xuống đến đây……Giang Lục Nhân nghe Giang Thừa Dự giảng bài, thời gian chậm rãi cứ thế trôi qua giống như anh đang ôn tồn kể chuyện , hàng mi khẽ chớp chớp lay động. Cô ghé lên trên bàn, nhìn chăm chú vào đôi mắt đó, không sao thoát được- Mắt anh đẹp Thừa Dự cầm bút, nói nửa ngày, chờ đến bây giờ chỉ có thể đau khổ đỡ trán- Sau này ra ngoài đừng bảo là có quen biết anh Em sẽ nói em không chỉ quen anh, mà còn rất thân thiết nữa Thân đến mức nào?Cô nhanh tay bới tung mái tóc anh để tìm một cái gì đó, sau đó nhổ ra một sợi tóc bạc- Đấy, em sẽ nói em đang giữ một thứ đặc biệt nhất trên người vui vẻ chìa ra sợi tóc bạc của đột nhiên nắm lấy tay sửng sốt, như mình đã phạm lỗi Đi mang đến món quà “khỏa thân” của em đến tặng anh. – Anh thả tay cô ra, vươn tay xoa đầu Cái gì cơ?- Không phải em đang giữ một thứ đặc biệt nhất trên người anh à? Anh cũng phải giống như thế, vậy mới công bằng nhíu mi, không thèm chấp- Em vẫn chưa hiểu chỗ này, anh mau giảng lại Ai bảo em không chịu tập trung lắng nghe Em thật sự không hiểu mà, từ chỗ định luật bảo toàn năng lượng này thôi… Mưa vẫn rơi mãi không thôi. Cô nuốt nước bọt, bỏ qua ý cười trên mặt Kỷ Thành Minh. Thậm chí, cô còn dõi theo anh, cô nghĩ, tốt nhất đây sẽ là lần cuối cùng phải đối mặt với nhau. Gương mặt anh vẫn tràn đầy bình tĩnh, thật khiến người ta muốn phát điên lên, rất muốn tát thẳng vào cái bản mặt đúng là càng ngày càng chẳng tử tế đèn trong xe nhàn nhạt, xuyên qua lớp kính thủy tinh bên ngoài, có thể thấy được màn mưa không ngớt, từng giọt từng giọt rơi xuống, vừa rõ ràng vừa sáng đã về khuya, trên đường còn rất ít xe qua tiếng mưa, chỉ còn âm thanh của hơi nhắm mắt lại, tay cô túm chặt lấy quần áo, trên gương mặt lại không hề thể hiện rõ thái độ. Thoạt nhìn, cô giống như đang bị áp giải vào tù, còn anh, hứng trí bừng bừng như đang đi xem hội, biểu hiện đều thật giả dối. Tiếng mưa vang lên ầm ầm, ánh đèn xe vẫn xuyên qua màn mưa, như đang lặp đi lặp lại một vòng tuần ngồi dựa vào cửa sổ, cái lạnh như băng đá trên cửa kính vực dậy tinh thần cô, cô muốn đến gặp anh ấy, cô muốn đến gặp người nhiên, Kỷ Thành Minh đỗ xe lại giữa tác của anh thuần thục lấy ra một điếu thuốc, anh vừa cười vừa châm thuốc, gương mặt anh hiện lên với ngũ quan vô cùng tinh xảo lẩn khuất trong làn khói thuốc mỏng manh, giống như một ảo ảnh trong một câu chuyện đồng thoại nào đó. Thật đáng tiếc là, đã từ lâu cô không còn là một đứa trẻ tin vào những câu chuyện đồng thoại như thế vài hơi, anh mới liếc sang nhìn cô- Tôi cho em một cơ hội, để khỏi tự rước nhục vào thân, quay về nhà thôi, đương nhiên, đó hoàn toàn dựa vào quyết định của dân chủ làm Ồ, anh lại có trò gì khác nữa à? – Cô cũng không thèm cảm Thành Minh lại liếc nhìn cô- Có cần để tôi nhắc nhở em, tại sao thông thường các nhân vật nam chính có bao giờ tình nguyện chôn vùi hiện tại của mình không?- Tôi chỉ biết là, tôi đã làm thì sau này sẽ không hối hận, và cũng sẽ không bao giờ phải nuối tiếc vì trước đây đã không làm. – Cô thản nhiên Thành Minh cảm thấy có nói gì thêm cũng vô ích, anh vứt tàn thuốc, khởi động Thành Minh lái xe vào tập đoàn quốc tế Long Giang. Gần đây Giang Thừa Dự có một dự án lớn, để có thời gian dành cho hôn lễ, hai ngày nay anh đều phải tăng ca đến tận nửa đêm, chuyện này Kỷ Thành Minh rất rõ. Xe dừng lại, cô hít thật sâu, cuối cùng mới xuống xe. Đứng từ vị trí của cô cũng không thể nhìn tới tầng cao nhất của tòa đã từng rất nhiều lần tìm đến nơi đây, nhưng không có dũng khí đi một lần cô có được dũng khí đó, nhưng lại bị bảo vệ ngăn Thành Minh cũng xuống xe- Tôi có thể giúp cô lên cái giọng của Thượng Đế đấy, cô cũng chẳng thèm cảm ơn Sau hôm nay, tôi sẽ không còn liên quan đến anh với sự tự tin của cô, anh từ chối nêu ý kiến- Chúc em may biết Kỷ Thành Minh đã gọi một cú điện thoại đi đâu, chung quy, họ có thể thoải mái đi lên. Đứng trong thang máy, cả hai đều lặng im không nói. Anh biết cô đang rất lo lắng, tuy rằng cô vờ như chẳng có gì xảy ra. Nếu như không phải vì Giang Thừa Dự thật sự kết hôn, cô hẳn sẽ vẫn giả vờ như không bận tâm, xem ra hôn lễ của Giang Thừa Dự đã ảnh hưởng rất lớn đến người mất khả năng khống chế, hóa ra là như thế này bất giác nhếch miệng cười, anh thật sự cảm thấy hứng cũng đang tự thách đố với chính bản thân mình, đợi một lát nữa thôi, liệu cô có khóc lóc chạy ra không hẳn là có tầng cao nhất của tòa nhà, rất nhiều nhân viên vẫn ở lại tăng ca. Kỷ Thành Minh nói với thư ký vài câu, sau đó bảo cô cứ vào không để ý thấy ánh mắt đầy kinh ngạc của những người đứng cũng không thấy rằng, Kỷ Thành Minh đang đứng bên cạnh nhìn cô. Sao anh có thể nghĩ rằng cô sẽ thất bại? Sao anh có thể chắc chắn như thế? Có lẽ chính anh cũng chẳng thể trả Thành Minh ngồi trên sofa bên ngoài, anh tự nói với bản thân rằng, anh làm cái việc nhàm chán này chẳng qua chỉ để xác định suy nghĩ thật sự của chính mình. Điều này chẳng hề liên quan đến bất cứ ai, cũng chẳng hề có ý nghĩa gì Niệm Hi bước từng bước vào văn phòng, mỗi bước chân cô như ngày một nặng thêm, cô biết cô sắp phải đối mặt với điều đẩy cửa hình ảnh quen thuộc, đang ngồi trên ghế, cúi đầu xem tài liệu. Hình ảnh ấy vẫn thân quen như nhiều năm trở về trước. Cô há miệng, nhưng lại chẳng phát ra nổi một âm thanh. Thời gian như ngừng lại, trở về với những năm tháng ấy, cô cũng từng bước vào văn phòng của anh như thế này, lúc đó anh cũng đang cúi đầu phê duyệt công như mọi thứ vẫn y nguyên, anh vẫn là anh, cô vẫn là cô, vậy họ có thể trở lại bên nhau được nữa không?Cô bước từng bước tới bên anh, ánh mắt cô chăm chú nhìn ngẩng đầu lên, anh có ngẩng đầu cô hoảng loạn, cô không thể khống chế nổi bản thân được Anh… - Cuối cùng cô đã có thể gọi anh, cuối cùng cô đã có thể đứng trước mặt anh… Cô cắn cắn mặt vẫn in đậm trong trí nhớ, chậm rãi ngẩng mắt anh sâu thăm thẳm, nhẹ nhàng xuyên thẳng về phía cô, không nói một Em đã trở về. – Cô chậm rãi năm, cô đã trở về, cô đã trở về đứng trước mặt Thừa Dự buông chiếc bút trên tay xuống, đôi mắt anh ánh lên một cảm xác khác lạ- Cô không phải người đầu tiên cải trang thành em gái tôi, mặc dù rất giống trang ư? Cô thật sự sợ chí cô không thể tin nổi, mắt cô chùng Em là… Giang Lục Nhân sẽ biết, anh hẳn là sẽ biết, cô nhìn anh, ánh mắt cô không dám động Thừa Dự nhìn cô, nhưng chỉ cười cười- Kể cả cô cải trang có giống như thế nào, tôi vẫn phải nói rằng, cô tính toán nhầm rồi, tôi không có em vuốt nhanh môi, cô không thể tin được vào cảnh tượng đang diễn ra, cô lao đến trước mặt anh- Nhìn em đi, nhìn em thật kỹ vào, hãy nhìn em xem…. – Cô nắm lấy tay anh, đặt lên mặt mình - Hãy nhìn em thật kỹ mà xem, sau đó hãy nói xem rốt cuộc có thật là em không….Giang Thừa Dự lấy tay xuống, ánh mắt anh sắc nhọn- Cô đây hẳn tốt nghiệp khóa diễn viên chuyên nghiệp nhỉ?Tay cô lại ôm lấy tay anh, cô nắm lấy đầu ngón tay anh- Ở đây… Trước đây em đã từng đeo vào đây một cái nhẫn…Họ đã từng thân mật với nhau đến thế, những điều cả hai đã cùng làm cùng nhau, chỉ chính họ mới biết Thật xin lỗi, tôi không biết lại có những chuyện như vậy. – Ánh mắt của Giang Thừa Dự càng lạnh lùng. – Xin mời cô ra ngoài ngay, nếu không tôi sẽ gọi bảo Anh… Thật sự không nhận ra em là ai ư? - Cô vẫn không thể tin được, cô nhìn anh- Thật sự anh không hề nhận ra cô gái đã từng thêu bức tranh chữ thập hình thiếu nữ cho anh? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng ôm vào lòng, từng thề hẹn sẽ cưới ư? Thật sự không nhận ra người con gái anh từng hôn về hứa sẽ trọn đời bên nhau ư?Giang Thừa Dự chỉ nhìn cô, không đến gần anh, đối diện với cái nhìn của anh- Bốn năm, chẳng lẽ chúng ta đã không còn quan hệ gì sao? Tại sao anh lại có thể quên được em? Tại sao anh lại không cần em nữa… Tại sao lại như thế?- Em gái tôi Giang Lục Nhân. – Giang Thừa Dự ngừng lại một chút rồi nói. – Bốn năm trước đã qua như là một lời phán rất bình thường của Diêm lại mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn Đã chết ư? Em chết rồi ư? Bốn năm trước em đã chết rồi ư?.... sao anh còn nhìn thấy được em sừng sững đứng ở Thừa Dự bất động, nhưng cũng không nhìn cô Nhìn em đi, sao anh không dám nhìn em chứ?- Nhìn em và nói rằng em đã chết rồi đi. – Cô ôm lấy bờ vai anh, thậm chí còn ôm chặt lấy anh - Hãy nói rằng em đã chết đi…Anh đẩy cô ra- Xin hãy tự trọng…. – Ánh mắt anh sắc như kiếm đâm thẳng vào trái tim cô. – Bốn năm nay, tôi đã không còn có em gái nữa mắt, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được mà tuôn ho mạnh, nước mắt như sương mù vương trên đôi mắt cô, chân cô không ngừng run anh vẫn đứng yên tại chỗ, giống như một bức tượng điêu khắc, trên gương mặt anh không hề thể hiện bất kỳ thái độ Anh nói em chết… Hay là anh hy vọng em đã chết? - Giọng cô thật thê lương. – Bởi vì nếu em chết đi, anh có thể danh chính ngôn thuận nhận được 20% cổ phần công ty, anh có thể danh chính ngôn thuận cưới Mông đại tiểu thư, anh đương nhiên có thể quên đi lời thề ước dài lâu của chúng ta, anh đương nhiên có thể quên đi sự tồn tại của em… - Cô lại càng cố ho khan. – Cho nên, em đáng phải chết, em hẳn là đã chết, có phải vậy không?- Đi ra ngoài lại mỉm cười- Em vốn tưởng rằng anh vẫn còn nhớ anh từng nói, suốt cuộc đời này, anh chỉ cưới em thôi…anh từng nói chúng mình sẽ sinh hai đứa con, một trai một gái… vẫn nhớ rõ, sau khi chúng mình kết hôn, anh sẽ mua tặng em một căn nhà bên bờ biển… anh còn nhớ anh nói sẽ đưa em đến Địa Trung ra người còn nhớ chỉ có mình cô, chỉ mình cô tình nguyện ôm ấp những kỷ niệm ấy Thừa Dự lạnh lùng nhìn cô- Tôi nói rồi, xin mời ra ngoài cho, em gái tôi đã chết từ bốn năm về trước, đừng nghĩ cải trang thành em gái tôi xuất hiện ở đây sẽ kiếm được lợi lộ gì, vô ích Anh vờ như không biết em và vì sợ em phá hoại hôn lễ của anh đúng không? … Anh không muốn cưới em, cho nên mới không thừa nhận em đúng không? Có phải vậy không? Có phải vậy không?Giang Thừa Dự gọi bảo vệ đến- Sao lại để cho người ngoài công ty vào văn phòng tôi, các anh làm việc thế nào thế, không muốn làm nữa à?Anh dập máy- Biến ngay trong vòng năm phút, nếu không, tôi sẽ thi hành biện pháp cưỡng nhìn anh, sương mù vẫn giăng trên hai mắt cô, đôi mắt ấy đang tràn đầy thất Giang Thừa Dự, đây là tình yêu của anh đối với em sao?Đây là điều cuối cùng anh dành cho em sao?Lại là như vậy sao?Vẫn luyến tiếc, nhưng không thể có liều lĩnh ôm lấy anh- Đừng cưới người khác, em xin anh đấy, đừng cưới người khác, em cầu xin anh…Anh hùng hổ đây cô Đừng cưới người khác, đừng cưới người khác…Mãi đến khi có người đi vào, lôi cô cưới người khác, sao anh có thể như thế, sao anh có thể quên mất sự tồn tại của em.

ai sẽ theo em đến cuối cuộc đời